LINK DOWNLOAD MIỄN PHÍ TÀI LIỆU "Thiên long bát bộ 49": http://123doc.vn/document/562231-thien-long-bat-bo-49.htm
2523
nhà, các tấu chương trình lên, lớn nhỏ đều coi xét kỹ lưỡng, suốt đời
không tơ hào một li …
Y đọc đến đây, ngừng lại một chút, thấy ánh mắt lờ đờ của thái hoàng
thái hậu lóe lên một vẻ phấn khởi, liền đọc tiếp xuống:
- … người đời gọi bà ta là nữ trung Nghiêu Thuấn!
Thái hoàng thái hậu lẩm bẩm:
- Người đời gọi là nữ trung Nghiêu Thuấn! Người đời gọi là nữ trung
Nghiêu Thuấn! Dù có thực là Nghiêu Thuấn chăng nữa thì cũng không
thể không chết.
Đột nhiên trong đầu óc mỗi lúc một mơ hồ chậm lụt của bà nảy ra một
điểm linh quang, bèn hỏi:
- Tại sao tể tướng nước Liêu lại nhắc đến ta? Hài nhi, cháu … cháu
phải lưu tâm, bọn họ biết ta chết rồi là sẽ chèn ép cháu ngay.
Trên khuôn mặt non trẻ của Triệu Hú lộ vẻ kiêu ngạo nói:
- Đònh chèn épcháu ư? Hừ, đúng thế đấy nhưng chắc không phải dễ
đâu. Bọn Khất Đan có thám tử ở Đông Kinh, biết nãi nãi đang bệnh nặng,
bộ mình không có người dò thám ở Thượng Kinh hay sao? Tấu chương
của tể tướng bọn chúng mình chả có trong tay là gì? Quân dân Khất Đan
bàn tính, một khi bà … một khi bà thiên thu vạn tuế rồi, nếu như văn võ
đại thần không có gì thay đổi, không thi hành tân pháp, bảo vệ bờ cõi,
nhân dân yên ổn thì không sao. Còn như nếu hài nhi … hà hà … có gì làm
ẩu làm liều … khinh suất vọng động, thì bọn chúng cũng lớn mật làm càn
một phen.
Thái hoàng thái hậu hoảng hốt hỏi:
- Họ đònh sẽ xua quân xuống phương nam ư?
Tây Hạ đáp:
- Đúng vậy.
Y quay người đi ra phía cửa sổ, nhìn theo cái cán chòm sao Bắc đẩu
thấy ngôi đế tọa lấp lánh trên bầu trời, lẩm bẩm nói một mình:
2524
- Đại Tống ta binh tinh mã nhuệ, lương thảo đầy đủ, dân số lại đông,
lẽ nào lại sợ bọn Khất Đan? Bọn chúng không đem quân xuống nam thì
ta cũng xua quân lên bắc thử một keo cho biết.
Thái hoàng thái hậu tai nghễnh ngãng nghe không rõ hỏi lại:
- Ngươi nói gì? Cái gì mà thử một keo cho biết?
Triệu Hú đi đến bên giường bệnh nói:
- Nãi nãi, người Đại Tống chúng ta so với người Liêu đông gấp
mười, lương thảo gấp ba mươi lần, có phải thế không? Lấy mười chọi
một, không lẽ đánh không lại chúng sao?
Thái hoàng thái hậu run run hỏi:
- Ngươi đònh gây chiến với nước Liêu chăng? Chân Tông hoàng đế
năm xưa anh vũ là dường nào, ngự giá thân chinh vậy mà còn phải lập
minh ước Thiền Uyên, ngươi … ngươi lẽ nào lại dám tính chuyện đao
binh?
Triệu Hú hậm hực đáp:
- Bà vẫn cứ coi thường hài nhi, cứ coi cháu như đứa trẻ miệng còn
hơi sữa, chẳng biết chuyện gì. Hài nhi tuy không bằng vua Thái Tổ, Thái
Tông nhưng chưa chắc đã kém gì Chân Tông hoàng đế!
Thái hoàng thái hậu nói nhỏ:
- Đến như Thái Tông hoàng đế, năm xưa cũng còn thua Bắc quốc,
trọng thương phải quay về, vết thương không khỏi nên chính vì thế mà
băng hà.
Triệu Hú nói:
- Chuyện trong thiên hạ, đâu phải cứ có một bề mà luận. Trước kia
mình đánh không lại bọn Khất Đan đâu phải mãi mãi lúc nào cũng thua.
Thái hoàng thái hậu có biết bao nhiêu điều muốn nói, nhưng thấy tinh
lực càng lúc cào hao kiệt dần, trước mắt chỉ thấy một quầng mây trắng
bay qua bay lại, trong óc trống rỗng, nói năng đã cực kỳ gian nan nhưng
trong đáy lòng bà ta vẫn có một tiếng nói hết sức rõ ràng vọng lên: “Việc
2525
chiến tranh là nguy hiểm, sinh linh đồ thán, nhất quyết không thể khinh
suất làm càn”.
Một lúc sau bà ta mới lấy hơi, chậm rãi nói:
- Hài nhi, trong chín năm qua ta nắm hết đại quyền, chưa từng cùng
ngươi phân tích cho rõ ràng, nãi nãi quả là thiếu sót. Ta vẫn tưởng mình
chắc còn sống được lâu, đợi đến khi ngươi khôn lớn rồi, lúc đó mới chỉ
bảo cho cháu, ắt ngươi sẽ hiểu biết tường tận, có ngờ đâu … có ngờ đâu …
Bà lão ho khan mấy tiếng nói tiếp:
- Chúng ta người đông lương đủ, điều đó không sai. Có điều người
Đại Tống văn nhược, không dũng mãnh như người Khất Đan. Hơn nữa
một khi đánh nhau rồi, quân dân gan óc đầy đất, không biết bao nhiêu
người chết, cháy không biết bao nhiêu nhà cửa, thiên hạ không biết bao
nhiêu gia đình nhà tan người chết, vợ chồng chia lìa, con cái ly tán. Làm
vua thì lúc nào cũng phải nghó đến điều “nhân”, không nói gì chuyện
thắng bại chưa liệu trước được, mà dẫu ở thế tất thắng chăng nữa nếu
không phải đánh thì vẫn hơn.
Triệu Hú đáp:
- Yên Vân thập lục châu của ta bò bọn người Liêu chiếm mất, hàng
năm mình còn phải tiến cống cho chúng vàng bạc lụa là, chẳng khác gì
phiên thuộc, lại như nước bầy tôi, hài tử thân làm thiên tử Đại Tống, cái
nhục đó làm sao nuốt nổi? Không lẽ mình mãi mãi chòu người Liêu áp
chế hay sao?
Giọng y càng lúc càng to:
- Trước đây Vương An Thạch biến pháp, thi hành phép bảo giáp, bảo
mã, chẳng phải là để cho quốc phú dân cường, tẩy rửa cái nhục tổ tông
hay sao? Làm con làm cháu, phải rửa nhục cho ông cha, ấy mới là đại
hiếu. Phụ hoàng một đời chuyên cần chăm lo chẳng phải vì lẽ đó đấy ư?
Hài tử đònh rằng sẽ kế thừa chí hướng của gia gia. Chí đó không thành
nguyện như chiếc ghế này.
Đột nhiên y rút phắt bội kiếm đeo ở hông, chém đứt đôi một chiếc
ghế. Hoàng đế trừ khi tập luyện duyệt binh, xưa nay không đeo đao kiếm.
Thái hoàng thái hậu đột nhiên thấy thằng bé rút kiếm ra chém chiếc ghế,
2526
không khỏi hoảng hồn, mơ mơ hồ hồ nghó bụng: “Y tại sao lại đeo kiếm?
Đònh đến giết ta chăng? Hay y không muốn ta thùy liêm thính chính?
Thằng bé này lớn mật làm càn, ta phải phế bỏ y đi”. Bà ta tuy tính tình từ
ái nhưng chưởng ác quyền bính đã lâu, nay thấy quyền lực lung lay, lập
tức nghó ngay đến loại trừ đòch thủ, dẫu cho là kẻ cốt nhục chí thân cũng
không khoan thứ, trong một thoáng bà quên rằng mình đang vào cảnh đèn
khô dầu kiệt, trong chốc lát sẽ lìa đời.
Còn Triệu Hú đang chú tâm vào việc làm sao phá trận sát đòch, thu
phục lại Yên Vân mười sáu châu, huyễn tưởng mình đang ngồi trên lưng
ngựa, thống suất trăm vạn hùng binh, đánh vào Thượng Kinh, Liêu chúa
Gia Luật Hồng Cơ cởi trần ra hàng. Y giơ thanh bội kiếm lên, ngang
nhiên nói:
- Quốc gia đại sự đều bò bọn hủ nho nhát gan làm hỏng việc. Bọn họ
tự xưng quân tử, thực ra chỉ là đồ tiểu nhân tham sống sợ chết, tự tư tự lợi,
ta … ta phải trừng trò bọn chúng một phen cho hả tức.
Thái hoàng thái hậu tỉnh táo trở lại, nghó thầm: “Thằng bé này là
đương kim hoàng đế, y có chủ ý riêng, ta không còn bảo nó phải nghe lời
mình nữa rồi. Ta bây giờ chỉ là một bà lão sắp chết, còn y là một ông vua
đang lúc thanh niên khỏe mạnh, y là vua, y là vua”. Bà cố hết sức nói
thêm một câu:
- Hài nhi, cháu có tâm chí như thế, nãi nãi sung sướng lắm.
Triệu Hú mừng rỡ, tra kiếm trở vào bao nói:
- Bà ơi, cháu nói thế là đúng rồi, phải không?
Thái hoàng thái hậu đáp:
- Thế cháu có biết thế nào là kế sách vạn toàn, nhất đònh phải thắng
hay không?
Triệu Hú cau mày nói:
- Tuyển tướng luyện binh, tích trữ lương thảo cùng người Liêu một
trận thư hùng thì có thể thắng nhưng bảo là nhất đònh là thắng thì chưa
chắc.
Thái hoàng thái hậu nói:
2527
- Cháu cũng biết rằng hai bên ra trận không có cái gì gọi là “
tất
thắng chi lý
”. Thế nhưng người Tống chúng ta còn biết phép không cần
đánh mà vẫn khuất phục được người.
Triệu Hú đáp:
- Cho dân nghỉ ngơi, thi hành nhân chính, ấy là không cần đánh mà
vẫn khuất phục người, có phải thế không? Bà ơi, đó là kiến thức hủ nát
của bọn thư sinh Tư Mã Quang, làm sao nên nổi đại sự cho được?
Thái hoàng thái hậu thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
- Tư Mã tướng công kiến thức trác việt, sao cháu lại bảo là kiến thức
hủ nát của bọn thư sinh? Ngươi là chủ của một nước, phải luôn luôn chòu
khó đọc Tư Trò Thông Giám của Tư Mã tướng công soạn ra. Hơn nghìn
năm qua, những triều đại sở dó hưng suy bại vong ra sao, trong sách đều
có viết rõ ràng. Đất nước Đại Tống chúng ta đất đai màu mỡ, dân số đông
đảo, gấp mười nước Liêu, nếu không có chiến tranh, chỉ trong mười, hai
mươi năm chúng ta càng thêm phú túc. Người Liêu dũng mãnh hiếu
chiến, chúng ta chỉ cần nghiêm thủ biên cảnh, các bộ lạc của chúng ắt sẽ
tàn sát lẫn nhau, giao tranh qua lại, khi đó nguyên khí sẽ cực kỳ thương
tổn. Cái loạn Sở vương năm trước, bao nhiêu tinh binh nhuệ tốt của nước
Liêu chết không phải là ít …
Triệu Hú vỗ đùi nói:
- Đúng đó, lúc đó hài nhi đã tính xua quân lên miền Bắc, để nội
ngoại giáp công, người Liêu đang có mối lo trong gan ruột không dễ gì
ứng phó. Ôi, tiếc thay lại để mất một dòp may nghìn năm một thû.
Thái hoàng thái hậu gắt lên:
- Ngươi lúc nào cũng chỉ nghó đến chuyện đánh nhau với nước Liêu,
ngươi … ngươi … ngươi …
Đột nhiên bà ngồi nhỏm dậy, ngón tay phải giơ ra chỉ thẳng vào Triệu
Hú. Thái hoàng thái hậu tích uy đã lâu, Triệu Hú sợ quá lùi lại ba bước,
chân lập cập tưởng như ngã đến nơi, tay để lên đốc kiếm, tim đập thình
thình, kêu lên:
- Mau lên, các ngươi mau vào đây.
2528
Bọn thái giám nghe thấy hoàng thượng gọi, vội vàng chạy vào điện.
Triệu Hú run rẩy nói:
- Bà … bà ấy … các ngươi xem bà ấy ra sao rồi?
Y mới rồi hùng tâm đại chí, muốn cùng người Khất Đan một trận tử
chiến, thế nhưng một bà lão sắp chết vừa phát uy, thì đã sợ đến hồn bất
phụ thể, chân tay luống cuống. Một tên thái giám tiến lên mấy bước,
chăm chăm nhìn thái hoàng thái hậu một hồi, thu hết can đảm, giơ tay
cầm mạch bà ta rồi nói:
- Khải tấu hoàng thượng, thái hoàng thái hậu đã thừa long qui thiên.
Triệu Hú mừng rỡ, cười ha hả, thở phào:
- Hay lắm! Hay lắm! Ta là hoàng đế rồi! Ta là hoàng đế rồi!
Y tuy đã làm vua chín năm nhưng thực ra chỉ hữu danh vô thực, đại
quyền nằm trong tay thái hoàng thái hậu, cho đến lúc này mới thực là
được làm vua.
Triệu Hú thân lý chính vụ, việc đầu tiên là cách chức Lễ Bộ thượng
thư Tô Thức
4
, biếm xuất ra làm tri phủ Đònh Châu. Tô Thức văn chương
nổi danh thiên hạ, người đương thời ai ai cũng trọng vọng. Ông là kẻ đối
đầu số một của Vương An Thạch, xưa nay luôn luôn phải đối tân pháp.
Thời Nguyên Hựu, thái hoàng thái hậu thùy liêm thính chính, trọng dụng
Tư Mã Quang, và hai anh em Tô Thức, Tô Triệt. Bây giờ thái hoàng thái
hậu chết rồi, hoàng đế liến biếm trục Tô Thức, trong triều cho chí dân
gian ai nấy đều lo sợ, bụng bảo dạ: “Hoàng đế chắc lại đònh thi hành tân
chính, làm khổ trăm họ lần nữa”. Thế nhưng cũng có những kẻ trong
bụng mừng thầm, hoàng đế thi hành chính sách mới thì họ lại có dòp
thăng quan phát tài.
Vào thời đó chấp chính trong triều đều là cựu thần của thái hoàng thái
hậu. Hàn Lâm học só Phạm Tổ Vũ
5
tâu lên:
Tiên thái hoàng thái hậu lấy tấm lòng đại công chí chính, bãi bỏ tân
pháp của bọn Vương An Thạch, Lã Huệ Khanh mà thi hành chính sách cũ
4
tức Tô Đông Pha
5
1041-1098
2529
của tổ tông khiến cho xã tắc đang nguy trở lại thành an, lòng người đang
ly trở về thành hợp. Đến ngay cả Liêu chúa cũng bàn với tể tướng rằng:
“Nam triều tuân hành chính sự của Nhân Tông, giữ vững Yên Kinh, ước
thúc quân lính đóng ở biên giới, không sinh sự”. Bệ hạ quan sát tình hình
nước đòch như thế ắt cũng biết được lòng dân Trung quốc như thế nào rồi.
Đến nay bệ hạ trông coi triều chính, kẻ tiểu nhân ắt mong có thay đổi,
kẻ tham lợi ắt cũng ngóng trông. Thần mong mỏi bệ hạ nghó đến công lao
gian khổ của tổ tông và tiên thái hoàng thái hậu, đau lòng nhức óc, ghi
lòng tạc dạ rằng phải làm sao hết sức tránh xa kẻ tiểu nhân, tuân thủ
phép nước đời Thiên Hựu, một lòng vững chãi như kim thạch, nặng như
sơn nhạc, để trong triều ngoài nội ai ai một lòng, quay về đường ngay nẻo
chính, thế thì quả là cái may cho thiên hạ.
Triệu Hú càng coi càng tức tối, vứt tấu chương xuống bàn nói:
- “
Đau lòng nhức óc, ghi lòng tạc dạ rằng phải làm sao hết sức tránh
xa kẻ tiểu nhân”
, câu này đúng lắm. Thế nhưng biết ai là quân tử, ai là
tiểu nhân?
Nói xong mặt hầm hầm nhìn Phạm Tổ Vũ. Phạm Tổ Vũ khấu đầu đáp:
- Bệ hạ minh sát: Khi thái hoàng thái hậu vừa mới thính chính, trong
triều ngoài nội quan dân dâng biểu vô số, ai ai cũng nói rằng chính lệnh
không hợp lòng người, khổ hại cho dân đen. Thái hoàng thái hậu thuận
theo dân tâm thiên hạ, thay đổi chính sách, những ai có tội thì đuổi đi, bệ
hạ và thái hoàng thái hậu đều theo ý dân mà làm, những người bò biếm
trục ắt phải là kẻ tiểu nhân.
Triệu Hú cười nhạt, lớn tiếng nói:
- Chuyện thái hoàng thái hậu trách phạt đuổi về nào có liên can gì
đến ta?
Y liền phất tay áo bãi triều. Tuy Triệu Hú căm ghét quần thần nhưng
vì mới thân chính chưa lâu, không tiện đuổi hết bao nhiêu đại thần nên
mới hạ chiếu thăng cho nội thò Nhạc Só Tuyên, Lưu Duy Giản, Lương
Tòng Chính … lên làm quan, tưởng thưởng công lao phò tá mình, rồi thác
bệnh lâu ngày không nhập triều.
2530
Thái giám đưa vào một phong tấu chương, nét chữ mập mạp cứng cỏi,
thự danh Tô Thức. Triệu Hú nói:
- Gã râu rậm họ Tô này viết chữ đẹp nhỉ, không biết lại nói lăng
nhăng gì đây?
Thấy trên sớ viết:
Thần hầu hạ trong trướng bệ hạ đã lâu, nay được sai ra nơi biên cảnh,
mong sao được diện kiến long nhan trước khi lên đường. Tiểu thần nay
phải xa bệ hạ, trong lòng bòn ròn, quả là khó thay.
Triệu Hú nói:
- Ta không muốn gặp cái lão râu rậm này, suốt đời không muốn gặp
lại y.
Y tiếp lấy tờ sớ đọc xuống dưới thấy viết:
Thế nhưng thần không dám vì cái lòng ngu trung mà không ra sức.
Thánh nhân thời cổ đã từng làm tướng, ắt trước hết phải ở nơi chỗ tối mà
quan sát chỗ sáng, ở vào chỗ tónh mà quan sát chỗ động, ắt là mọi vật
trước mắt đều rõ ràng. Bệ hạ thánh trí hơn người, tuổi đang lúc thanh niên
…
Triệu Hú mỉm cười, nghó thầm: “Gã râu rậm này quả là giảo hoạt,
cũng biết giở trò bợ đỡ, nói ta là”
thánh trí tuyệt nhân
”. Thế nhưng y lại
thêm “
tuổi đang thanh niên
” chẳng phải bảo ta còn nhỏ, mà tuổi trẻ thì
chẳng biết gì hay sao?”. Đọc tiếp xuống viết:
Thần nguyện sẽ để lòng trống không để xem xét cho rõ lý lẽ, mọi việc
để nguyên chưa làm gì vội, cố gắng quan sát chỗ chính tà của bề dưới,
xem chỗ lợi, chỗ hại, ba năm sau rõ ràng mọi chuyện, lúc đó mới tùy theo
tình hình mà làm, có như thế thiên hạ mới không oán hận, bệ hạ không
phải hối tiếc. Xem như thế thì cũng rõ ràng những việc bệ hạ cần làm, chỉ
sợ quá sớm chứ không sợ trễ. Thần chỉ sợ những kẻ ham điều lợi muốn
tiến nhanh, chưa tính toán kỹ đã giục bệ hạ cải biến nên phải nói ra, chỉ
mong bệ hạ lưu tâm thì đó là điều đại hạnh của thiên hạ, đại phúc cho
tông miếu xã tắc.
2531
Triệu Hú đọc xong tấu chương nghó thầm: “Người người ai cũng bảo
gã râu rậm họ Tô thông minh tuyệt đỉnh, quả nhiên danh bất hư truyền. Y
biết ta nhất quyết đi theo tiên đến khôi phục lại tân pháp nên không dám
đến ngăn cản, chỉ khuyên ta tạm hoãn ba năm. Ôi, cái gì mà “
đến lúc thi
hành thiên hạ mới không oán giận, bệ hạ không phải hối tiếc
”. Y nói
quanh nói co nhưng ý thì cũng vậy thôi chứ có khác gì? Y bảo ta nếu như
mong cái lợi gấp gáp, nóng nảy muốn làm chuyện lớn ắt thiên hạ sẽ oán
hận, rồi sau ta sẽ hối hận mà thôi”. Triệu Hú giận dữ, cầm bản tấu
chương xé tan nát.
Mấy ngày sau vào triều, Phạm Tổ Vũ lại dâng sớ tâu lên:
Đầu thời Hi Ninh, Vương An Thạch, Lã Huệ Khanh đặt ra ba tân pháp,
thay đổi chính sách của tổ tông dẫn đến kẻ tiểu nhân làm hỏng việc quốc
gia. Nếu những người ủng hộ đường lối cũ không được dùng, những kẻ só
trung chính bò đẩy đi xa. Kế đó lại dùng binh nơi biên cảnh, kết oán với
ngoại di, thiên hạ sầu khổ, bách tính bỏ đi.
Triệu Hú đọc đến đây hết sức tức tối nghó thầm: “Ngươi chê trách
Vương An Thạch, Lã Huệ Khanh nhưng kỳ thực chẳng là chê phụ hoàng
hay sao?”. Y đọc xuống dưới thấy viết:
Sái Xác liên tiếp xây thêm nhà ngục, Vương Thiều thu phục Hi Hà,
Chương Đôn
6
khơi năm khe nước, Thẩm Khởi làm phiền đất Giao
7
, Thẩm
Quát
8
hưng binh Tây sự, dân binh chết không dưới hai chục vạn người.
Tiên đế lâm triều khi đó mới hối hận, chỉ dụ triều đình từ nay không được
phạm vào những sai lầm đó nữa …
6
(1035-1105) được Vương An Thạch dùng làm Tam Ti Sứ (quan trông coi việc tài
chánh, thuế má và khai thác các mỏ), là một nhân vật trong yếu trong việc thi hành
Tân Pháp.
7
Thẩm Khởi muốn tâng công với Vương An Thạch dâng sớ xin đánh Giao Châu (tức
nước ta) để thò uy chư hầu. Triều đình nhà Tống sai Lưu Gi chuẩn bò, đặt ra nhiều lề
luật sách nhiễu nước nam nên vua Lý Nhân Tông sai Lý Thường Kiệt và Tôn Đảng
đánh sang tận châu Khâm, châu Liêm.
8
(1031-1095) là một nhà bác học lỗi lạc của Trung Hoa tác giả bộ Mộng Khê Bút
Đàm không biết có phải Thẩm Quát này không? Người dòch chưa tìm ra ông sai lầm
gì trong việc thi hành chính sách mà bò chỉ trích ở đây. Đoạn này chỉ tạm dòch theo
nguyên văn, khi nào tìm thấy thêm chi tiết mới chúng tôi sẽ bổ cứu.
2532
Triệu Hú càng đọc càng thêm giận dữ, bỏ qua mấy hàng, bên dưới
tiếp:
… dân chúng ai nấy buồn đau, nhà nhà chỉ mong làm loạn, may được
bệ hạ và thái hoàng thái hậu cứu cho, người trong thiên hạ, tưởng chừng
trút được …
Triệu Hú đọc đến đây không còn nhẫn nại thêm được nữa, vỗ long án
đứng phắt dậy. Y lúc này vừa mười tám tuổi, ở trong vai hoàng đế tôn q
lại càng thêm oai nghi, ở giữa triều nổi nóng, triều thần không ai là
không kinh hãi, nghe y gay gắt nói:
- Phạm Tổ Vũ, tấu chương của ngươi như thế này chẳng là phỉ báng
tiên đế hay sao?
Phạm Tổ Vũ liên tiếp khấu đầu tâu:
- Bệ hạ minh giám, vi thần vạn lần không dám.
Triệu Hú vừa mới nắm đại quyền thấy quần thần ai nấy run sợ, cực kỳ
đắc ý, nộ khí giảm dần nhưng mặt vẫn làm ra vẻ hung dữ, lớn tiếng nói:
- Tiên đế thiên tính tài ba, hùng tâm đại chí có ý dẹp giống man di,
thống nhất thiên hạ, rủi thay đương lúc thònh niên bất hạnh băng hà, trẫm
kế thừa di chí của tiên đế, có gì là không phải? Vậy mà các ngươi lèm
bèm nói mãi, dám bảo biến pháp của tiên đế là sai lầm.
Trong đám quần thần một người bước ra, tướng mạo thanh tú thoạt
trông đã có uy, chính là Tể Tướng Tô Triệt. Triệu Hú trong lòng không
vui, nghó thầm: “Gã này là em của lão râu rậm họ Tô, hai anh em hung
hăng kết đảng, thứ miệng chó làm sao mọc ngà voi được”. Chỉ nghe Tô
Triệt tâu lên:
- Bệ hạ minh sát, tiên đế đã thi hành rất nhiều việc, quả là vượt xa
tiền nhân. Chẳng hạn như tiên đế tại vò mười hai năm, vậy mà suốt đời
không đặt tôn hiệu, bọn thần dâng tấu chương ca tụng công đức, tiên đế
khiêm tốn không nhận. Còn như chính sự có điều không phải, thì có triều
đại nào lại không tránh được chỗ sơ sót? Đời cha làm, đời con chữa, ấy là
đức hiếu của người xưa.
Triệu Hú hừ một tiếng, lạnh nhạt hỏi lại:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét